Tâm thần phân liệt là một bệnh tâm thần nặng có tính chất tiến triển từ từ, căn nguyên hiện nay chưa rõ ràng, làm biến đổi nhân cách người bệnh theo kiểu từ từ, làm cho họ dần dần tách ra khỏi cuộc sống bên ngoài, thu dần vào thế giới bên trong (thế giới tự kỷ), làm cho tình cảm của họ khô lạnh dần, khả năng làm việc ngày một sút kém và có những hành vi lập dị khó hiểu.Bệnh chiếm tỷ lệ 0,3-1% dân số thế giới, ở
Việt Nam khoảng 0,7%. Bệnh thường gặp ở lứa tuổi trẻ (18-40 tuổi) tỷ lệ mắc ở nam cũng tương tự như ở nữ giới.
Biểu hiện lâm sàng thường gặp
5.1.1. Rối loạn tư duy: Bệnh nhân thường cảm thấy ý nghĩ của mình như bị người khác biết hay lấy bớt, hay ý nghĩ của mình vang thành tiếng hay bị phát thanh. Trong một số trường hợp tư duy trở nên gián đoạn hay thêm từ khi nói hoặc lời nói không thích hợp.
5.1.2. Hoang tưởng:
- Người bệnh nghĩ rằng có một người nào đó, hoặc một lực lượng nào đó đang kiểm tra, chi phối hoạt động của người bệnh hoặc đang theo dõi, làm hại người bệnh.
- Người bệnh cảm thấy có sức mạnh tự nhiên hay siêu nhiên đang hoạt động làm ảnh hưởng đến ý nghĩ, cảm xúc hay hành vi của mình.
5.1.3 Ảo giác
Người bệnh nghe thấy những lời bình luận về người bệnh hoặc những tiếng nói xuất phát từ một bộ phận nào đó từ cơ thể người bệnh (ảo thanh). Người bệnh nhìn thấy, ngửi thấy, cảm thấy những gì mà người khác không thấy (ảo thị ảo khứu…)
5.1.4. Một số biểu hiện khác:
Nét đặc trưng của cảm xúc là nông cạn, thất thường hay không thích hợp. Tác phong có thể trở nên rối loạn trầm trọng, kích động hay sững sờ giữ nguyên tư thế, tập tính cá nhân có thể biến đổi, trở nên mất thích thú, thiếu mục đích, lười nhác và cách ly xã hội. Điều trị chủ yếu bằng các thuốc an thần kinh phối hợp với liệu pháp lao động thích ứng xã hội.
|