Là thể viêm da mãn thường gặp, mang tính chất di truyền, khởi phát sớm trong những năm đầu tiên của cuộc đời và thường đi kèm với những biểu hiện bệnh dị ứng khác như hen phế quản, viêm mũi dị ứng. Hầu hết bệnh nhân có viêm da tạng dị ứng có tiền sử gia đình liên quan đến ba bệnh chàm da (viêm da), viêm mũi dị ứng và hen phế quản.
Khoảng 60% bệnh nhân bị viêm da tạng dị ứng khởi phát từ lúc nhỏ, có thể đến lúc 6 tuần tuổi với những tổn thương có vẩy ngứa vùng da đầu, mặt và thân. Triệu chứng ngứa làm cho trẻ bức rức, khóc quấy và có nhiều vết gảy trên da, có thể gây nhiễm trùng thứ phát.
Biểu hiện lâm sàng của da trong giai đoạn cấp là hồng ban, mụn nước, xuất tiết dịch viêm. Diễn tiến mạn tính sẽ có hình ảnh dầy da từng mảng (lichen hóa) với các rãnh trên nền da dầy.
Chẩn đoán dựa chủ yếu vào khám lâm sàng và bệnh sử cá nhân – gia đình chi tiết. Các yếu tố thuận lợi bao gồm có tiền căn viêm mũi dị ứng, hen phế quản. Về đặc điểm lâm sàng, triệu chứng ngứa là điển hình. Nếu bệnh nhân không ngứa da thì cần nghĩ đến chẩn đoán phân biệt khác.
Điều trị dựa vào các nhóm thuốc thoa tại chổ hoặc dùng toàn thân có chứa corticoid, antihistamin. Trong vài trường hợp, có thể dùng thêm thuốc kháng sinh nếu nghi ngờ bội nhiễm. Do hầu hết bệnh nhân viêm da tạng dị ứng có da khô, do vậy cần sử dụng thêm thuốc làm mềm da, vừa làm giảm triệu chứng ngứa, vừa làm giảm lượng thuốc corticoid sử dụng. Ngoài ra, các biện pháp băng ướt, băng che bảo vệ thuốc, liệu pháp dùng tia cực tím cũng phần nào cải thiện tình trạng bệnh. Tuy vậy, hiện chưa có biện pháp nào là an toàn, hiệu quả để loại trừ vĩnh viễn tình trạng bệnh.
|