|
Họ và tên học viên: Lê Văn C
Chủ đề: Phản ánh về một lần đưa ra phản hồi và bài học về giao tiếp.
Tôi có hướng dẫn một kỹ thuật viên mới tên Hùng thực hiện quy trình chụp X-quang cột sống thắt lưng. Hùng đã mắc một lỗi kỹ thuật khá cơ bản về việc định vị tia trung tâm. Vì lúc đó khá đông bệnh nhân và tôi đang hơi căng thẳng, tôi đã nói khá lớn ngay tại phòng chụp: "Sai rồi Hùng! Em định vị tia như thế này là hỏng cả phim rồi, phải học lại lý thuyết thôi". Ngay lập tức, tôi thấy Hùng im lặng, mặt đỏ bừng và lảng tránh ánh mắt của tôi trong suốt phần còn lại của buổi làm việc.
Hành động của tôi đã không hiệu quả, thậm chí là phản tác dụng. Dù ý định của tôi là tốt, muốn Hùng nhận ra lỗi sai nghiêm trọng, nhưng cách thức thực hiện đã thất bại. Tôi đã vi phạm nguyên tắc cốt lõi của Kỹ năng giao tiếp hiệu quả (Kỹ năng 2), đó là đưa ra phản hồi một cách riêng tư và mang tính xây dựng. Tôi đã tập trung vào con người ("em phải học lại") thay vì hành vi ("cách định vị tia này chưa chính xác"). Hơn nữa, việc nói lớn trước mặt người khác đã phá vỡ hoàn toàn môi trường học tập an toàn (Kỹ năng 6), làm cho Hùng cảm thấy xấu hổ và mất mặt, từ đó đóng lại cánh cửa giao tiếp và học hỏi.
Sau buổi làm việc, tôi đã nhận ra sai lầm của mình. Tôi đã chủ động gặp riêng Hùng và xin lỗi. Tôi nói: "Lúc nãy anh đã hơi nóng vội và nặng lời. Anh xin lỗi vì đã làm em khó xử. Cách anh phản hồi như vậy là không đúng. Bây giờ chúng ta cùng xem lại ca chụp đó nhé". Phản ứng của Hùng đã tích cực hơn hẳn. Em đã chia sẻ những khó khăn của mình và chúng tôi đã có một cuộc trao đổi hiệu quả hơn về kỹ thuật.
Qua trải nghiệm này, tôi nhận thức sâu sắc rằng quyền lực của người hướng dẫn đi kèm với trách nhiệm rất lớn trong từng lời nói. Trong tương lai, tôi cam kết sẽ luôn tuân thủ nguyên tắc phản hồi: đúng lúc, đúng chỗ, cụ thể, tập trung vào hành vi và luôn bắt đầu bằng việc ghi nhận điểm tốt hoặc sự cố gắng của người học. Một người thầy giỏi không chỉ giỏi chuyên môn, mà còn phải giỏi trong việc làm cho người khác muốn học hỏi từ mình.
|