Ù tai có thể bị một bên, hai bên hoặc không phân định rõ cụ thể bên nào trong, gặp nhiều trong ù tai chủ quan. Bệnh nhân có thể mô tả cảm giác ù tai bắt nguồn từ môi trường xung quanh mà không thể xác định vị trí, định hướng cụ thể trong không gian. Các triệu chứng ù tai sẽ trở nên rõ ràng trong không gian yên tĩnh, khi mà các âm thanh môi trường xung quanh dịu xuống và người bệnh bắt đầu chú ý đến âm thanh ù (ban đêm khi đi ngủ).
Để chẩn đoán nguyên nhân, tùy theo thể bệnh ù tai khách quan hay chủ quan, hoặc đôi khi là tình trạng ảo thanh, cần có những đánh giá phù hợp. Trong tiếp cận lâm sàng, việc đầu tiên cần phân biệt ảo thính với ù tai đơn thuần. Trong ảo thính, bệnh nhân có thể than phiền là nghe tiếng ai đó thì thầm trong tai cả ngày (thể ảo thính – không thật sự được xếp vào triệu chứng ù tai, tuy nhiên trong thực hành lâm sàng, người bệnh vẫn có thể nhầm lẫn tình trạng ảo thính là ù tai nên bác sĩ cần chú ý khai thác kỹ thông tin). Đối với ù tai đơn thuần, bệnh nhân có thể có các than phiền về tính chất của âm thanh khác nhau. Tiếng ù có thể là tiếng vo vo đều đặn, tiếng huýt gió, tiếng nhịp mạch, tiếng cọ sát, tiếng động cơ. Khi đã xác định nhóm ù tai đơn thuần, chúng ta sẽ phân nhóm ù tai khách quan – chủ quan.
|