Ù tai được định nghĩa là một cảm nhận âm thanh có tính chất bất thường, khó chịu mà không có bất kỳ kích thích chủ ý từ bên ngoài. Ù tai có thể được chia thành 2 nhóm là ù tai khách quan và ù tai chủ quan. Trong đó, ù tai chủ quan là dạng thường gặp nhất, chiếm tỷ lệ 99% trong các thể ù tai gặp trong chăm sóc ngoại trú. Đây là thể ù tai chỉ có bệnh nhân mới nghe thấy âm thanh mà không thể giải thích bởi một âm thanh vật lý nào khác đến tai. Ù tai khách quan chiếm tỷ lệ nhỏ khoảng 1%. Loại ù tai này có thể được giải thích bởi một âm thanh vật lý có thể có nguồn gốc từ ngoài hoặc từ bên trong cơ thể, truyền theo các mô – xương đến tai và có thể được ghi nhận bởi người khám hoặc các thiết bị phù hợp. Điểm chú ý khi xác định tình trạng bệnh nhân có thật sự bị ù tai là cần phân biệt với tình trạng ảo thính, trong đó âm thanh ù có mang một ngữ nghĩa nhất định (như tiếng ai nói bên tai, tiếng chó sủa, tiếng la hét… thông thường không mang tính chất chu kỳ). Thể bệnh có ảo thính được xếp vào nhóm bệnh tâm thần nên sẽ không bàn sâu trong bài này.
|