Rung nhĩ ở bệnh nhân có hội chứng Wolff-Parkinson-White
Rung nhĩ là rối loạn nhịp phổ biến thứ hai đi kèm hội chứng Wolff-Parkinson-White sau nhịp nhanh nhĩ vào lại nhĩ thất, xảy ra ở khoảng một phần ba bệnh nhân.
Khi xảy ra rung nhĩ, hoạt động điện của tâm nhĩ có thể dẫn xuống theo đường phụ, gây kích thích sớm tâm thất. ECG sẽ hiển thị nhịp không đều và phức bộ QRS rộng, với sóng delta. Một số xung động từ tâm nhĩ sẽ dẫn xuống theo đường chính nhưng không liên tục tạo ra các phức bộ QRS bình thường. Do vậy sẽ có hình ảnh xen kẽ giữa QRS bình thường và dãn rộng. Do tất cả sóng điện của nhĩ sẽ dẫn truyền xuống thất nên tần số của thất sẽ nhanh thường trên 200 nhịp mỗi phút.
Khi rung nhĩ xảy ra ở những bệnh nhân mắc hội chứng Wolff-Parkinson-White, có một nguy cơ tiến triển thành rung thất và đột tử.
Các thuốc chặn nút nhĩ thất, chẳng hạn như adenosine, thuốc chẹn kênh canxi không dihydropyridine (ví dụ verapamil hoặc diltiazem), digoxin và thuốc chẹn beta, chống chỉ định ở bệnh nhân bị rung nhĩ kèm hội chứng Wolff-Parkinson-White. Những loại thuốc này sẽ đẩy nhanh sự dẫn truyền của các xung từ nhĩ xuống đường phụ, dẫn đến nhịp nhanh thất và rung thất.
Thay vào đó, các phương pháp điều trị rung nhĩ ở bệnh nhân có hội chứng Wolff-Parkinson-White bao gồm điều trị sốc điện đồng bộ trực tiếp ở những bệnh nhân không ổn định huyết động và điều trị bằng thuốc như flecainide tiêm tĩnh mạch, Procainamide hoặc amiodarone ở bệnh nhân ổn định huyết động.
Điều trị bệnh nhân có hội chứng Wolff-Parkinson-White
Nếu một bệnh nhân được chẩn đoán theo dõi Wolff-Parkinson-White trên ECG, việc điều trị phụ thuộc vào độ nặng của triệu chứng cũng như kết quả phân tầng nguy cơ đột tử ở bệnh nhân ngay cả khi không có triệu chứng.
Điều này có thể được thực hiện với thử gắng sức và thực hiện điện sinh lý. Mục đích là để thiết lập đường phụ dẫn đến thất. Những bệnh nhân có dẫn truyền nhanh theo đường phụ có nguy cơ đột tử và nên được xem xét can thiệp đốt bỏ đường dẫn truyền phụ bằng đốt bằng sóng cao tần. Loại dẫn truyền theo đường phụ kiện chỉ có thể được xác định tại thời điểm thực hiện điện sinh lý.
|