Sau khi có được chẩn đoán chính và các chẩn đoán phân biệt, bước kế tiếp là đánh giá mức độ nặng của người bệnh. Nói một cách khác, chúng ta cần xác định bệnh nhân đang ở tình trạng cấp cứu hay không? Bệnh nhân có thể theo dõi điều trị ngoại trú hay phải nhập viện điều trị nội trú? Bệnh nhân cần biện pháp can thiệp tích cực hoặc trì hoãn. Ví dụ như trường hợp bệnh nhân nhiễm trùng tiểu trên với sốt nhẹ, vấn đề đặt ra là đánh giá bệnh nhân có thể điều trị ngoại trú hay nội trú!
Cũng cần phân biệt với mức độ nặng của bệnh theo lý thuyết và theo thực tế. Sách giáo khoa sẽ cung cấp thông tin vệ mức độ nặng của từng bệnh, đó là theo lý thuyết. Tuy nhiên khi áp dụng vào bệnh nhân cụ thể, khi cân nhắc các yếu tố khác nhau về bệnh nhân, về bối cảnh, về giai đoạn - diễn tiến của bệnh thì chúng ta sẽ có khái niệm mức độ nặng thực tế của người bệnh. Cụ thể, bệnh viêm phổi là nặng. Nếu nó xuất hiện ở người 40 tuổi thì nguy cơ có thể được xem là mức độ trung bình. Nhưng nếu có thêm thông tin rằng người này đang bị yếu liệt ½ người do xuất huyết dị dạng mạch máu não thì nguy cơ lại ở mức độ cao và nhất là trong trường hợp người này sống một mình, không gia đình thì nguy cơ sẽ ở mức độ rất cao.
|