1. Nhận biết và đánh giá mức độ nghiêm trọng:
Nhận biết: Phân biệt phản ứng phản vệ với các tình trạng khác như sốc vagal, ngộ độc, hoặc các bệnh lý khác.
Đánh giá mức độ nghiêm trọng: Dựa vào các triệu chứng lâm sàng, đặc biệt là mức độ ảnh hưởng đến hô hấp, tuần hoàn, và thần kinh.
2. Xử trí khẩn cấp:
Gọi cấp cứu 115: Thông báo tình trạng bệnh nhân, địa chỉ, và các thông tin cần thiết cho nhân viên y tế.
Xử trí tại chỗ:n
Dừng ngay tác nhân gây dị ứng: Nếu biết được tác nhân gây dị ứng, cần loại bỏ hoặc tránh tiếp xúc với tác nhân đó.
Nâng cao chân: Nâng cao chân bệnh nhân để tăng lưu lượng máu về tim.
Giữ ấm: Giữ ấm cho bệnh nhân bằng chăn, áo ấm, hoặc các biện pháp khác.
Theo dõi dấu hiệu sinh tồn: Theo dõi huyết áp, nhịp tim, nhịp thở, và mức độ ý thức của bệnh nhân.
Chuẩn bị dụng cụ cấp cứu: Chuẩn bị sẵn sàng các dụng cụ cấp cứu như adrenaline, kháng histamin, corticosteroid, và các dụng cụ hỗ trợ hô hấp.
3. Điều trị:
Adrenaline: Là thuốc điều trị đầu tay cho phản ứng phản vệ. Tiêm bắp hoặc dưới da, liều lượng tùy theo tuổi và cân nặng của bệnh nhân.
Kháng histamin: Giảm các triệu chứng dị ứng như ngứa, phát ban, nổi mề đay.
Corticosteroid: Giảm viêm và ức chế phản ứng dị ứng.
Hỗ trợ hô hấp: Nếu bệnh nhân khó thở, cần hỗ trợ hô hấp bằng oxy hoặc các biện pháp khác.
Điều trị triệu chứng: Điều trị các triệu chứng khác như buồn nôn, nôn, tiêu chảy, đau ngực, v.v.
4. Theo dõi và chăm sóc:
Theo dõi dấu hiệu sinh tồn: Theo dõi huyết áp, nhịp tim, nhịp thở, và mức độ ý thức của bệnh nhân.
Theo dõi phản ứng điều trị: Theo dõi phản ứng của bệnh nhân với các thuốc điều trị.
Chăm sóc bệnh nhân: Chăm sóc bệnh nhân theo hướng dẫn của nhân viên y tế.
5. Phòng ngừa:
Xác định tác nhân gây dị ứng: Xác định tác nhân gây dị ứng để tránh tiếp xúc với tác nhân đó.
Mang theo thuốc dự phòng: Mang theo thuốc dự phòng như adrenaline, kháng histamin, corticosteroid, và các dụng cụ hỗ trợ hô hấp.
Thông báo cho người thân: Thông báo cho người thân về tình trạng dị ứng của mình để họ có thể hỗ trợ khi cần thiết.
|